Bài đăng Phổ biến

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

Sưa, xưa ơi là xưa

Lâu lắc mới có cảm giác muốn viết ra cái gì đó lãng mạn. Ở cái thời đại sự lãng mạn đang chết dần.

Hàng năm cứ đến thời gian này, lại thấy tâm hồn lơ lửng lửng lơ. Cái thời tiết khi nóng khi lạnh đột ngột, một cái gì đó "quá" Hà Nội, ko lẫn đi đâu đc. Báo đài khoảng 3 năm trở lại đây rộ lên 'chùm ảnh hoa sưa, bằng lăng tím, lộc vừng đỏ..." Mình quá cái tuổi chạy theo mốt rồi nhưng riêng với Sưa lại là những cảm giác đặc biệt vô cùng.

năm lớp 11, với B, đường Điện Biên Phủ

Quay ngược thời gian, cái hồi mình mới vào cấp 3, cái thời chưa bị kenh14 thống trị, vẫn trung thành với tờ Hoa Học Trò, mình sống chán chường và lạc lõng trong lũ bạn mới. Thấy ngôi trường mới rộng tuếch, xấu xí, thô kệch. Hàng ngày đạp xe qua Hồ Đắc Di, tự nhủ sao mà đường lòng vòng... Một sáng nọ, vẫn để xe chỗ đấy, góc trong cùng, sững người ra vì cái cây đã nở hoa trắng muốt. Mình vốn yêu cây cối, mình ko có lời nào tả xiết cho cảm xúc lúc ấy cả. Để sau đấy, tự nhiên thấy yêu trường hơn một chút, yêu cái khu phố vòng vèo hơn một tẹo. Dần dần mình khám phá ra sân sau trường là cả hàng sưa trắng muốt, lá ra xanh mướt (cái màu xanh mình chỉ muốn hét lên vì yêu nó), rồi cả khu nhà xung quanh đấy, ôi toàn sưa là sưa. Sáng dậy muốn đi học hơn để ngắm cái cây ấy vươn đám hoa trắng của nó qua bức tường 2m cách xa tự do... Nhưng thôi, buồn cười nhất là, mình là đứa duy nhất để ý đến nó, âu yếm trìu mến chào khi đến trường rồi tạm biệt nó khi ra về. Mình có đánh động cho mấy đứa có vẻ thân thân ở lớp kiểu như "thấy cái cây đó chứ, nó tuyệt quá" -"ờ..." hoặc đại loại là một cái liếc nhìn, mình ko rõ lắm. Chà, bây giờ thì sức mạnh số, mọi người đều có máy ảnh, đều có thể ghi hình. Mình thì cảm thấy cái cây sưa đầu tiên làm tim mình nức nở, nó đẹp hơn tất cả các cây sưa đc chụp bằng siêu máy ảnh trên báo.
Cái tên sưa ấy, khi mình fall in love với nó, mình có hỏi chị mình cây này là cây gì hả chị (dĩ nhiên là qua một màn kể lể kinh hồn về vẻ đẹp chưa từng có trên đời, hình như lôi cả chị đến trường xem cái cây trong mơ cho bằng được...). Chị ko biết, nhưng chị đi hỏi đâu đó rồi về bảo mình là cây Sưa nhưng là S ko phải X nhé. Mình nhớ mình rõ hụt hẫng vì biết nó là S (buồn cười quá cơ). Nhưng giờ thì nó chẳng quan trọng, giờ thì mọi người đều đã để ý đến nó, mình hơi ích kỉ tí, nhưng mà mình thích nó là của riêng mình, nhìn ngắm và trân trọng đến ngây dại. Xưa quá!

năm 1 đại học với L và L

Những cây sưa tiếp theo mà mình yêu, là khi vào đại học. Vẫn mùa này, xe bus chạy qua khu Kim Liên, mình chấm được 3 cây. Chúng đều xanh mướt, tuyệt đẹp. Không bao giờ mình quên ngắm bọn nó cả, mà bọn nó đều cùng ở cái khu trước đây mình học và đạp xe qua chả hiểu sao không để ý (kiểu như tôn thờ cây sưa trong góc để xe quá, mặc dù 2 năm học sau cứ đến mùa mình lại ngóng nhưng chả bao giờ đẹp như lúc đầu nữa).

mới đây, 2012

Cây sưa yêu thích gần đây nhất là cây ở góc Nguyễn Du - Quang Trung. Mình lại hay có dịp đi qua khu này. Năm nào cũng thế, cứ như đi thăm bạn cũ vậy. Mong chờ xem bạn năm nay có gì mới. Đó là một cây sưa nhỏ, nằm ngay góc đường. Nó đúng là rất nhỏ, mình chờ mãi bao năm rồi hầu như ko có thay đổi gì. Năm nay nó đẹp, xanh mướt, hoa chỉ chơm chớm một chút phía trên. Có năm nó tiều tụy lắm, lá cũ chưa thay đã có lá mới, cành cứ giơ ra gầy guộc. Mình yêu nó vì nó nằm thui thủi trên góc phố ấy, ko hiểu sao đơn độc vô cùng dưới những tán xà cừ to và cao ở bên trên. Năm nay, chắc là nó đã đỡ buồn hơn, vì lần nào đi qua mình cũng thấy có ông xe ôm hoặc xe công an ngay sát. Hôm nọ cũng lượn qua lượn lại mấy vòng để bấm cho nó một kiểu. Ko phải góc nhìn đẹp vì đường cứ ngược ngược, ống kính thì ko zoom nên kết quả là một cái ảnh cũ cũ, tối tối, ko lộng lẫy như bên ngoài. Bởi vì cứ tưởng tượng bạn đi cả một đoạn phố dài (phố Quang Trung) toàn xà cừ to ngất ngưởng, bỗng cuối đường (là chỗ đèn xanh đèn đỏ í) xa xa, hiện lên một màu xanh tuyệt vời bé xíu, trời ạ, ăn đứt cái bọn to cao xanh đậm kia. Mình vẫn dừng đèn đỏ ở đấy, phập phồng, "hey, chào mày, yêu mày quá, yêu mày quá!!"

với anh C, nhà thờ cửa Bắc

Hiện tại là bức ảnh hàng triệu màu rực rỡ thì quá khứ như bức ảnh đen trắng, nói chuyện bằng tâm hồn. Mình biết ko có cách nào quay lại quá khứ, chỉ bằng vọng tưởng, mình ao ước lại là đứa bé, ngắm nhìn cây sưa trắng muốt ấy với con mắt kinh ngạc và thán phục, bằng cả trái tim tràn đầy ước mơ và hi vọng.

Xưa, dành tặng B và chị X và anh C (những người luôn theo mình cùng mà ko biết còn nhớ ko)

3 nhận xét:

  1. Cây Sưa đầu tiên mà chị biết là cây Sưa ở trong sân của Viện Vật Liệu. Một ngày tự nhiên ngỡ ngàng vì sự trắng muốt của nó, hóa ra lâu nay nó vẫn tồn tài mà chị không hề biết. Chị cũng nhớ cây sưa ở Điện Biên Phủ và nhớ lần mình trầm trồ mấy cây Sưa ở bách khoa nữa.

    Trả lờiXóa
  2. Trong này không có nút like nhở :))

    Trả lờiXóa
  3. Lần đầu tiên tớ biết cây sưa là ở vườn bách thảo :D còn nhớ là cứ xem đi xem lại xem là nó có viết đúng chính tả không :D "sưa" hay "xưa". Giờ thì biết cây này là loại cây khá phổ biến trồng ở đường, và loại cây này gỗ cũng dùng được rất tốt nữa :) Đọc bài này lại thấy nhớ hồi còn đi học, kỉ niệm quen thuộc đôi khi gắn với một cái CÂY :).

    Trả lờiXóa