Bài đăng Phổ biến

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2011

Hội Làng/ My village celebration

Hội làng năm nay rơi đúng vào tuần mưa gió mịt mù cộng với học hành căng thẳng nên thiệt tình hai đứa mình ko có chút tâm trí nào chăm cho blog cả. Đã định sẽ viết bài này với nhiều nhiệt huyết hơn. Cũng vì thế nên hình ảnh của bài này mình đành lấy của 2 năm trước. Hi vọng vẫn ok.
My village celebration this year happened exactly in a rainy week, plus we had much homeworks to do so we didn't have any time to take care this blog. For that reason, I have to use my photos from this celebration 2 years ago. Hope it's ok.

Dù sao thì Hà Nội không còn nhiều làng nữa. Hay đúng hơn thì làng cũng thành phố cả rồi. Đây là nơi mình sống nhưng trước năm 20 tuổi thì không có khái niệm gì về làng cả. Chỉ đơn giản mình là một phần của nó.
Anyway, Hanoi doesn't have much village left. Infact, Villages now become streets. This is where I live but 20 years ago I have no idea about "village". I'm just a part of it.

Làng Phương Liệt

Trước hội làng 1 tuần thường xuất hiện những lá cờ ngũ sắc, cắm dọc theo các con đường và ven hồ. Thậm chí có cả băng-rôn. Mình và bọn trẻ con thường là những đứa háo hức nhất vì chuẩn bị được xem múa lân. Mà hội múa lân ấy tập luyện cho ngày mở hội rất chăm chỉ. 
A week before the big day, they hang the colorful flags everywhere to notice people around, even banner. I and the kids were so exicted for the "Lion Dance". Because the team usually worked hard for it.


Người già trong làng là những thành phần chính và tất bật nhất (ông mình ở trong ban tổ chức). Nhưng mình thấy vui khi một số người trẻ cũng tham gia và đóng góp rất nhiều (đội múa lân chẳng hạn). Buồn cười nhất là các bà già đóng vai tiên nữ, các ông đóng vai tiên nam. Xúng xính và xúm xít, mình thấy họ như trẻ lại. Tất cả vui vẻ và cảm xúc có lẽ không khác những người đang còn 20 cho lắm. 
Old people are the main and busiest characters (my grandpa is one of the organizers). But I feel happy when there are lot of young people participate this celebration (the lion dance team, for example). Old people used to act Fairies. They were glad and having fun. They seemed like 20.




Sau màn múa lân rất sôi nổi mọi người tiến hành 1 nghi lễ nghiêm túc và trang trọng. Khi đứng ở hiên đình chụp ảnh, mình gặp nhiều người mặc dù không còn sống ở đây nữa, nhưng vẫn trở về vào dịp này hàng năm để thắp hương và thăm hỏi bà con. Thực sự nó vẫn là một ngày rất thiêng liêng.
After the exciting lion dance, they celebrate a small serious tradition. And when taking picture in a side yard, I met some people who did not live here anymore but this day, every year they came back to visit their relation and of course, the village.




Mình thích gì nhất ở hội làng? Là được ăn cỗ. Có lẽ rất ít người Hà Nội nào lại được ăn một bữa tập thể như thế này. Nó cũng không khác gì bạn ăn cỗ ở nhà. Nhưng đông vui và nhộn nhịp hơn nhiều. Cỗ đình đơn giản hơn, có món cháo và xôi rất ngon. Cũng có thịt gà và thịt thủ lợn. Mọi người thường đến đông và sớm. 5h chiều bạn ra có lẽ cũng không còn gì ngoài xôi. Có những gia đình tranh thủ ra ăn tối luôn để đỡ phải nấu cơm. Còn mình và lũ trẻ con dù dắt nhau ra hơi muộn nhưng vẫn có mâm vì ông ở trong ban tổ chức mà. Kể cả không muốn ăn hay no, mẹ mình vẫn dặn ăn một ít để lấy lộc. Và mình luôn ăn. Mình tin thành hoàng làng và các cụ tổ tiên luôn dõi theo và phù hộ. 

What I love the most in the village celebration? Eating. Eating in public is different when you eat at home, especially the event like this. Even I don't want to eat my mom always said "eat a little, the village saint will bless you." So, I always eat. I believe the saint and my great ancestor always follow me and wish me the best.

posted by macaroni

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011

Hanoi Bus Stories

I have taken bus to school for 4 years. It's a 10km and 30 mins long. For my route, it has about 14-15 stops which I'm even sleeping or closing eyes still knowing where is where.
I only take one Bus 21 always. But I'm pretty sure who wants to get a bus. Students mostly, old people, low income people and a little of thieves. Good news, we all have strong and fast bodies. In Hanoi bus world, this is no.1 standard. The drivers just give us 5-10 sec each stop, the doors opens then closes super fast. Not that they can't wait, they really can't wait! When dayly ticket costs 3000 VNdong (1/7 a US dollar) and monthly ticket cost 80000 VNdong (4 US dollar), they have to go back to the station to save their little precious time.
I remember my 1st year in college, one friend of mine lives near my house. He took the bus, then I.  So one morning, I met him on a bus with its another big rubber wheel on the floor. After catch me, it stopped no more. Lucky me. And my friend and I, got to school 10 mins earlier.
I remember Hanoi sky in the late afternoon. It got dark and I got Bus. Over those glass windows, the lights sparkled, red and yellow. I was safe in a giant box in 40kmph.
Today is no longer I feel safe. Sadly, I caught a man trying to steal my wallet. I am shock and upset. I feel I lost something deep inside which is a part of me for a long long time. Those people stand with me, now I see them in curious and defend eyes. I'm scared.
Anyway, I can't live with out bus now. It's cheap and the gas price keeps raising. There're still a lot of complex funny weird stories on Hanoi bus. Don't hesitate to get on one. And if you someday see a bag stucking on a back door of a bus in Hanoi street, don't be so surprise!
Posted by Macaroni